Khi Mourinho quá hiểu Chelsea
11 cầu thủ Chelsea ra sân trong trận lượt về vòng 1/8 Champions League với Inter Milan thì ngoại trừ thủ thành Ross Turnbull, 2 hậu vệ bên cánh Branislav Ivanovic và Yuri Zhirkov đến Chelsea sau thời Mourinho, còn lại 8 vị trí trên sân đã từng có những ngày tháng cùng “người đặc biệt” lập nên những chiến công ở giải Ngoại hạng. Ngay cả 2 sự thay đổi của HLV đương nhiệm Carlo Ancelotti là Salomon Kalou và Joe Cole cũng đều là những nhân tố mà Mourinho hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc. Vậy nên sẽ không có gì ngạc nhiên khi Inter đã gần như khắc chế hoàn toàn những điểm mạnh của Chelsea và tung ra đòn kết liễu đúng vào những thời điểm quyết định.Inter của Mourinho tại Stamford Bridge là đội bóng của “hợp chủng quốc”, đại diện cho Italia nhưng thậm chí chẳng có người Italia nào trong đội hình xuất phát (cầu thủ nội địa duy nhất là hậu vệ Marco Materazzi vào sân trong 3 phút cuối trận). Nhưng các tifosi sẽ chẳng phải quan tâm bởi giờ Inter Milan là đại biểu duy nhất của đất nước hình chiếc ủng còn góp mặt tại Champions League mùa này sau những thất bại tủi hổ của Juve, Milan và chút nuối tiếc của Fiorentina. Inter đối đầu với Chelsea ở nước Anh với đội hình như là của các siêu sao Nam Mỹ với 4 cầu thủ Brazil và 4 cầu thủ Argentina, nhưng họ không rực lửa với những vũ điệu Samba hay Tango mà chặt chẽ, thực dụng đúng chất Châu Âu.
Maicon vẫn chứng minh tại sao Dunga lựa chọn anh là vị trí số 1 tại hành lang bên phải của ĐT Brazil chứ không phải một cầu thủ cũng tài năng không kém như Dani Alves của Barca. Lên công về thủ không mệt mỏi, Maicon đã khóa chặt cánh trái Chelsea và hiếm khi để tiền vệ đang có phong độ cao, Florent Malouda có nhiều cơ hội gây nguy hiểm. Ở cánh phải Inter vẫn còn đó Javier Zanetti, cầu thủ mà có lẽ Lampard được mệnh danh “người không phổi” cũng phải chào thua. 5 tháng nữa là tròn 37 tuổi nhưng Zanetti vẫn như thường lệ, chơi với một sức lực vô tận và sự điềm đạm trọn 90 phút khiến cánh phải của Chelsea bị bẻ gãy hoàn toàn kể cả khi Joe Cole vào sân 30 phút cuối.Mourinho đã biết điểm mạnh yếu ở từng vị trí của Chelsea, Ancelotti đã không sai khi sử dụng những nhân tố đó, nhưng biết làm sao được khi trong tay HLV người Italia toàn là những gương mặt từng được Mourinho dìu dắt. Vậy nên chẳng nên trách Ancelotti đã thất bại trong cuộc chiến với Mourinho, mà nên khâm phục những gì “người đặc biệt” đã làm khi đối diện với những người học trò cũ, những người rất muốn đánh bại ông nhưng đã bị thầy cũ “bắt bài” trong cả trận. Ngay cả Didier Drogba, niềm hi vọng của Chelsea cũng không thể chiến thắng được những giây phút mất bình tĩnh. Mourinho đã biết sự nguy hiểm của “voi rừng” và chỉ đạo cho hàng phòng ngự áp sát cộng thêm liên tiếp những tiểu xảo của tiền vệ phòng ngự Thiago Motta đã khiến Drogba không còn là chính mình, thậm chí nổi khùng sau tình huống va chạm với Motta và nhận thẻ đỏ. Mourinho đã chiến thắng Chelsea như vậy, khi ông đã tường tận mọi mảnh ghép của Chelsea. Vậy nên nếu CĐV Chelsea có buồn hay tiếc nuối, thì có lẽ là vì họ đã phải sớm đụng độ “người đặc biệt”, một con người luôn mang Chelsea trong tim.
Lời hứa của Mourinho
Mourinho đã giữ đúng lời hứa khi không ở lại sân cho tới những phút kết thúc trận Chelsea – Inter. Không phải ông đã biết chắc Chelsea không thể lật ngược thế cờ, mà “người đặc biệt” đã thực hiện như những gì ông nói trước trận, không ăn mừng nếu Inter giành chiến thắng. Khi Samuel Eto’o ghi bàn duy nhất ở phút 78, Mourinho đã bật dậy trong vài giây và rồi sững lại. Khi đó Inter đã gần như tới gần vòng tứ kết Champions League và có lẽ trong cái đầu đầy cá tính ấy, Mourinho biết rằng hơn chục phút nữa, Inter của ông sẽ khiến những gương mặt quen thuộc trên sân Stamford Bridge phải bật khóc. Mourinho đã đến đây trong sự đón chào nồng nhiệt của các CĐV The Blues và “người đặc biệt” đã rời về phòng thay đồ sớm (còn chẳng bắt tay lấy “đối thủ” Ancelotti) để không phải nhìn thấy nỗi buồn bao trùm Stamford Bridge.Về phòng họp báo, Mourinho vẫn là Mourinho, “đặc biệt” đến lạ lùng. Nhai ngấu nghiến chiếc bánh qui như kẻ bị bỏ đói, Mourinho nói ông hài lòng về màn trình diễn của học trò và chiến thắng cho Inter là xứng đáng. Không như trước những đội bóng khác, Mourinho không châm chích và cũng không công kích những người đồng nghiệp mà là một lời chúc nhẹ nhàng cho mục tiêu của Chelsea ở giải Ngoại hạng. Đơn giản như vậy, Mourinho đã vượt qua đội bóng ông đã góp phần tạo dựng một hình ảnh “ông lớn” của bóng đá Châu Âu và giờ Inter có thể hướng tới những trận đấu lớn hơn phía trước.
Đêm Stamford Bridge, lần đầu tiên người yêu Chelsea sẽ trải qua những cảm xúc khó tả. Buồn vì đội bóng thân yêu sẽ lại hoài công tìm kiếm chức vô địch Châu Âu lần đầu tiên trong lịch sử, chút vui vì người anh hùng Mourinho đã chiến thắng (và chứng tỏ cho ông chủ Avramovich về quyết định nóng vội để Mourinho ra đi). Còn người yêu Inter Milan, giấc mơ sẽ lại tiếp tục, giấc mơ đó có tên Mourinho, người đã mở đường cho đội bóng xanh đen phá đi cái dớp 2 năm liên tiếp thất bại ở vòng 1/8 Champions League trước các đội bóng nước Anh. Inter có thể trở thành nhà vô địch, bởi họ có Mourinho trong đêm kì diệu ở Stamford Bridge, còn Chelsea thì không.